Hosting Miễn Phí

Truyện ngắn tình yêu không phải thứ để dành

“Tình yêu không phải thứ để dành” còn là những ghi chép tỉ mỉ của một tuổi trẻ đậm chất “chơi bời”, từ những tình yêu vụn dại, những chuyến đi không điểm dừng, đến những rung động đầu đời của thời tuổi trẻ bồng bột.

-Tôi là người không thích để dành.

-Tôi lên tàu đi Sa Pa giữa những ngày nóng nhất của mùa hè, nhưng nóng không phải lí do chính, tôi đi vì vừa mới chia tay. Tôi không làm được điều giống những cô gái khác làm khi tình yêu lỡ dở: nhốt mình trong phòng, xem phim buồn, nghe nhạc buồn, không ăn uống, khóc …

-Tôi đi để cho mình thời gian và khoảng cách với cuộc sống thật để dọn lại những bừa bộn trong lòng.

-Tôi trẻ, nhưng tôi không thích để dành. Bởi thế ngay lần đầu gặp Huy, tôi đã bước về phía anh, không nắm trượt cơ hội được gần anh và tặng anh một nụ cười mà lòng tự tôn nói với tôi rằng nó có sức mạnh, vì mỗi khi nhìn vào nụ cười của mình trong gương, tôi thấy phấn chấn lên rất nhiều. Tôi yêu anh, tình yêu thành thật nhất của tuổi đôi mươi. Huy là nhiếp ảnh gia, anh lãng tử, và phiêu du. Tình yêu của anh cũng lãng đãng như đám mây ánh cam lúc hoàng hôn phủ, gần đấy, mà cũng xa đấy, ấm áp, mà cũng dường như muốn nguội tắt. Chúng tôi yêu nhau, một tình yêu “để dành” phân nửa.

-Có đôi lần ngồi sau xe anh trong buổi chiều ngược gió, cánh đồng hoa cải trắng tựa vào vệt nắng yếu ớt cuối ngày đung đưa du du. Huy bất giác thốt lên:

- Gió đẹp quá!

Không để dành giây phút được anh khen, tôi thì thầm:

- Thế em có đẹp như gió không?

-Anh cười:

- Em xinh lắm, nhưng em không phải gió..

-Tôi bước hụt trong lòng mình một cái, cảm giác trống trải hơn cả buổi chiều. Giữa rất nhiều thứ lãng mạn và đậm vị trong cuộc sống của Huy, không biết tôi đứng ở đâu trong trái tim anh, có vị gì. Những ngày yêu nhau, tôi thấy mình như một bức ảnh đẹp, được Huy yêu, nâng niu cất ở một góc nồng nàn nào đó, nhưng anh vẫn còn những bức ảnh khác để quan tâm, dù chỉ một thì không thể mang ra so sánh với tôi, nhưng tất cả những thứ còn lại, tôi rất sợ sẽ khiến Huy quên liếc nhìn tôi mỗi ngày. Tôi có cảm giác tình yêu hết lòng Huy để dành cho điều gì khác, không phải dành cho tôi. Công việc của tôi thuộc kinh tế khô khan, Huy là con người nghệ thuật, tưởng rằng bù trừ cho nhau những thiếu xót rồi sẽ hạnh phúc, nhưng tôi vẫn dần rơi vào lạc lõng trong thế giới của anh. Tôi không cầu toàn một tình yêu hoàn hảo, lúc nào cũng dính với nhau như đôi sam, nhưng ít nhất phải là cảm giác an toàn, mọi thữ vẫn cứ chênh vênh, sau những lần cãi nhau, sau những giận dỗi, thất vọng, anh xin lỗi, nhưng vẫn không làm gì khiến những lo sợ trong tôi đổi thay. Tình yêu bước qua cây cầu dây mảnh bắc qua vực sâu mà không có chỗ nào bấu víu.

-Không ít lần tôi ngồi co ro một mình, chờ đợi anh về sau những chuyến đi với nhóm ảnh, đón anh trong ánh mắt thương cảm và những nụ cười khó diễn tả ý nghĩa của những đồng nghiệp nữ xinh đẹp của anh, tôi nghẹt thở. Tôi nói với anh, tôi không muốn để dành tuổi trẻ và tình yêu của mình chỉ để chờ đợi và ghen tuông như thế. Anh thở nhẹ, chăm chú lau lens, mắt không nhìn tôi.

- Anh xin lỗi, anh yêu em, nhưng em không hạnh phúc thì hãy suy nghĩ kĩ lại.

-Tôi muốn chạy tới mà ôm siết lấy anh, gào khóc, cắn vào ngực anh như mọi lần cho hết những tủi hờn trong lòng, nhưng yếu đuối không thể mãi cứu vãn một tình yêu “để dành”. Đau như bị đánh, tôi bỏ đi, không biết Huy có nhìn theo không, nhưng sau khi tôi buông thõng một câu lạnh lùng, anh không nói thêm gì cả.

- Ừ, mình tạm dừng lại đi.

-Huy tiếp tục để dành cơ hội lành lặn cho tình yêu của chúng tôi. Tôi im lặng, anh im lặng, có lẽ anh cũng nhận ra khoảng cách và lằn ranh giữa hai đứa, hoặc sự thực phũ phàng rằng, anh không yêu tôi đủ nhiều để trói buộc và bị trói buộc.

-Thôi, như thế là đủ rồi, không cần nhớ nữa, không phải tôi đã hết yêu Huy, tôi còn yêu anh nhiều, nhưng không thể tiếp tục, không thể hi vọng vào điều chỉ mình mình mong muốn, nên tôi sẽ quên.
Tôi mua vé ngồi cứng, 9 tiếng ngồi với một cái lưng ghế gỗ thẳng đứng là một lựa chọn không thoải mái gì cho giấc ngủ, nhưng tôi không ngủ, tôi sẽ ngồi thức cả đêm trong khoang hạng bét để ngắm đêm.

-Tàu khởi hành lúc 9 giờ 15 tối. Khoang số 17, khoang cuối. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, tì tay lên gờ sắt xám mùi cũ kĩ. Khoang này luôn đông khi rời ga Hà Nội, hầu hết là người lao động và sinh viên. Âm thanh cũng ồn ào đúng kiểu chuyến đi của những người không giàu, họ không có nhiều smart phone nên quay ra bắt chuyện với nhau rôm rả. Tôi ngồi đối diện với một chị mang theo hai đứa con, đứa con gái lớn chừng 10 tuổi, mắt đen tròn rụt rè. Thằng bé vẫn còn bú mẹ, chẳng bụ bẫm nhưng trông rất xinh, cái miệng nhỏ ướt mấp máy, mắt mở to nhìn lên chỗ đèn sáng trên trần tàu.

-Ghế cạnh tôi vẫn trống.

-Tàu hú lên chuẩn bị chuyển bánh, một anh chàng Tây ngó vào xem số ghế, thở phào khi thấy ghế số 27 bên trái chỗ tôi, cất balo lên giá rồi ngồi xuống. Tôi nhìn anh ta một cách lộ liễu. Mái tóc tự do không tạo kiểu màu vàng ánh bạc, lông mi với lông mày cũng cùng màu luôn. Trên sống mũi cao ngất và hai gò má đôi chút tàn nhang mờ mờ, môi thì cực mỏng. Tôi đoán anh ta là người Mĩ, hầu như người Mĩ da trắng nào cũng có ngoại hình từa tựa như vậy, chắc anh này ở vùng nắng nhiều nên có tàn nhang. Tôi thấy rất khó hiểu, chưa bao giờ thấy người nước ngoài đi khoang này, người ta có tiền nên không bao giờ chịu được những thứ chất lượng thấp như vậy, hơn nữa còn sợ mất đồ. Trong khi nhiều người Việt láu cá thì canh chừng bảo vệ để nhảy từ khoang hạng thường lên khoang lạnh, một anh Tây tóc vàng lại chịu ngồi đây, giữa bộn bề là người, mùi và tiếng ồn.

-Người ngồi cạnh quay sang tôi cười, tôi ngó lơ quay ra cửa. Cười đẹp quá, nhưng tôi không thích anh ta, bởi ở cổ anh ta đeo một cái máy ảnh chuyên dụng. Sao đời tôi đi đâu cũng gặp nhiếp ảnh thế này?

-Tàu rầm rập lao trong đêm, ánh sáng đứt quãng liên tục. Đi qua những khu buôn bán ban đêm xanh đỏ tím vàng, đi qua những ngõ phố rêu phong ủ dột như bị bỏ quên, rồi qua những khoảng trời thoáng đãng không còn bị che khuất bởi nhà cửa mà chỉ còn đám cây rì rào phía dưới. Tôi chuyển động nhanh hơn cả thời gian, thấy như mình bỏ lại mọi thứ phía sau mà chưa kịp nhìn cái nào kĩ cả. Tôi nhớ Huy, khung cửa sắt in những bức ảnh chụp liên tiếp vào võng mạc, tim đau quá. Gió thốc mát rượi và tóc tung bay.

-Trong khoang tàu mọi người nói chuyện rì rầm, toàn chuyện đời, họ lớn tuổi rồi, ít nhất là hơn tôi, khuôn mặt ai cũng đổi màu và nhăn nheo, ít có, nhiều có. Đằng sau một nhóm mấy người trẻ đang chơi bài, tiếng cười nghe vô tư và thoải mái. Người ngồi cạnh đang ngồi không, tay lăm lăm máy ảnh, anh ta có vẻ rất hào hứng với những gì xung quanh, mắt nhìn không chớp, miệng hơi cười. Cười đẹp quá. Anh ta lại quay lại cười với tôi, lần này không lẽ lại nhìn ra cửa thì thật bất lịch sự, tôi cười lại, chẳng mấy thiện chí.

-Trăng bắt đầu mờ sau đám mây giữa trời. Khuya rồi, âm thanh tụt lại phía sau, chỉ còn tiếng sắt cần mẫn va đập vào nhau dưới đường ray. Không biết đã đi đến đâu, chỉ biết đã rời xa thành phố, bên ngoài tối đen, thi thoảng le lói một ngọn đèn ở phía xa, mùi cỏ cây dễ chịu hơn hẳn. Bên trong khoang số 17, hành khách cũng đã đi ngủ. Cái ghế như thế này thật sự khó ngủ với tôi, nhưng với những người vất vả, ăn tranh thủ ngủ khẩn trương thì không vấn đề gì cả, có thể họ ngủ không say, nhưng khuôn mặt thì rơi hẳn vào cơn mê. Trẻ con gối đầu lên đùi bố mẹ mà ngủ. Thằng bé con trên tay chị ngồi đối diện đang gà gật, con bé chị ngồi thu lu một góc, mắt nhắm mắt mở. Tôi bế giúp thằng bé một lát để chị ấy trải chiếu dưới sàn tàu, rồi cho thằng bé chui xuống gầm ghế ngủ cùng, trông đến thương. Người ngồi cạnh tôi tự động đưa chân ra bên ngoài cho hai mẹ con chị ấy nằm, nhưng không quay hẳn lưng về phía tôi, cũng chẳng tỏ ra khó chịu. Tôi co chân lên, lấy tay ôm gối. Chỉ còn một ngọn đèn sáng phía cửa khoang.

-Tĩnh lặng. Tôi lại buồn. Mà không phải “lại”, tôi vẫn buồn đó chứ.

-Tàu dừng nhiều lần để nhường đường, để trả khách, mỗi lần như thế tôi lại chúi về phía trước. Mấy người bán hàng đêm kiễng chân ngó vào cửa sổ để mời, tôi quay mặt vào trong, giả vờ ngủ. Không phải tôi thấy phiền vì những tiếng rao, mà tôi không muốn nhìn thấy cảnh những người phụ nữ phải vất vả lúc nửa đêm. Anh chàng nước ngoài có vẻ không quen với không gian nhỏ hẹp bị xô nghiêng mỗi khi tàu dừng, cộng với đôi chân quá dài, anh ta rất chật vật. Một đoàn tàu khác đi ngược qua, đường ray bỗng nhiên tách đôi. Tôi nghĩ về tình yêu vừa tan vỡ, nó cũng đã chia làm hai, dù câu chia tay chưa hẳn được nói ra, nhưng sự thật đã là như vậy.

-Tàu lại chạy, tôi bắt đầu thấm mệt. Thức khuya khiến người ta không muốn ngủ vì thấy thiếu thời gian, nhưng cả đêm không ngủ mới biết đêm thật ra rất dài. Người ngồi cạnh thì thầm khe khẽ, tiếng nói nhỏ nhưng vẫn không giấu được bối rối:

- May I …may I hold your …hand?

-Nhìn vẻ mặt của anh ta, vừa như đang khó ở, vừa như đang sợ hãi điều gì đó. Nhưng tôi đâu có quen anh ta, dù gì tôi cũng là một cô gái Á Đông, tư tưởng có Tây hóa và tự do đến mấy cũng không dễ dàng mà cầm tay một người lạ ngay khi được đề nghị. Tôi cũng bối rối.

- I am sorry I cant, but you can change the seat with me.

Vì ngồi hướng ra ngoài nên anh chàng không có điểm tựa, mấy tiếng rồi nên hẳn là mệt quá, tôi đổi chỗ với anh ta. Tôi khá nhỏ nhắn nên vẫn thu chân lên ghế ngồi được, còn người bên kia có thể khép nép ngồi tựa vào cửa sổ, đặt cái máy ảnh lên bàn, nhìn tôi biết ơn.

- Thank you.

-Tôi chỉ cười không đáp, ngắm hai mẹ con ngủ say dưới sàn tàu dưới ghế mình, trông bình yên.

-Tôi không ngủ chút nào, nỗi buồn bủa vây bên ngoài và chiếm lĩnh bên trong khiến tôi suy nghĩ không dứt. Tôi muốn khóc, nhưng không khóc được. Nhớ nhung, nuối tiếc và đắng cay vần vò lấy nhau mà đâm vào tim tôi. Nếu chuyến tàu này cứ đi mãi không dừng, chắc tôi sẽ biến thành đêm mất.

-1 giờ sáng. Tàu lại dừng. Tôi bám vào mặt ghế cho khỏi ngã, bàn tay bên cạnh chợt rơi xuống, nắm lấy tay tôi như một phản xạ tự nhiên. Hàng lông mi cong dài đang nhắm. Gió ngoài trời lành lạnh, tôi ôm lấy vai, bàn tay bên phải đang nóng dần lên.

-Đi tiếp.

-Thằng bé con dưới sàn thức giấc, khóc đòi sữa. Người mẹ trẻ lật đật ngồi dậy cho con bú, chị nhìn những người xung quanh bị tỉnh vì tiếng khóc của thằng bé, cười xin sự cảm thông. Những người không ngủ vẫn tâm sự rỉ rả. Chàng trai bên cạnh cũng ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng khi thấy mình đang nắm tay cô gái vừa từ chối lúc trước.

- Oh … Tôi xin lỗi, tôi không cố ý ( từ bây giờ hội thoại sẽ được viết bằng tiếng Việt để tiện theo dõi)

- Tôi hiểu mà.

-Sau phút lúng túng, có vẻ anh chàng không muốn im lặng mãi nữa.

- Tôi là người Mĩ, tên Mark. Cô tên gì?

- Anh

- Cô là con gái cơ mà?

-Mark tỏ vẻ ngạc nhiên, tôi cũng không hiểu ý anh ta.

- Cô bao nhiêu tuổi?

- 22

- Ah… “em”, tôi 24 tuổi. Nhưng sao lại tên là Anh?

-Mark nói “em” bằng tiếng Việt, không hiểu học lỏm ở đâu mà biết được phụ nữ kém tuổi hơn ở Việt Nam sẽ được gọi là em. Và Mark nghĩ rằng “anh” chỉ giành để gọi đàn ông chứ không biết cách đặt tên trong tiếng Việt như Minh Anh, Ngọc Anh, Phương Anh… Tôi tên Tường Anh, nhưng phát âm khó quá với người nước ngoài nên tôi phải giải thích bằng tiếng Anh. Lúc hiểu ra Mark cười rất thích thú

- Này “em”, tên em nghĩa là sáng tỏ, vậy tôi sẽ gọi em là Twinkle.

- Gọi để làm gì khi chúng ta sắp xuống tàu và không gặp lại nhau.

- Tôi đi Sa Pa, em cũng đi Sa Pa chứ?

- Sao anh lại đi khoang này?

- Thử, và chụp ảnh.

-Chẳng hiểu sao tôi và Mark bỗng trò chuyện như những người đã quen biết. Anh rất mừng khi bỗng nhiên có tôi làm bạn. Tôi thì có phần hờ hững, bởi ngay từ đầu chuyến đi này, tôi chỉ muốn một mình thôi. Mark nhờ tôi hỏi người mẹ trẻ cho phép chụp chị và thằng bé trên tay. Chị cười tươi lắm, thằng nhỏ thì ngơ ngác nhìn vào ống kính. Tôi bế bé giùm chị một lát, hôn chụt vào má nó. Mark quay về phía tôi, bấm máý, rồi hào hứng đưa cho tôi xem.

- ở Mỹ nếu mà làm như vậy khi chưa xin phép có thể em sẽ bị đi tù.

- ở Việt Nam không có đủ nhà tù cho những hành động dễ thương thế này đâu.

-Cả hai cùng cười. Trời dường như đang muốn sáng.Tàu đến ga Lào Cai lúc 6 giờ sáng. Tôi mệt rã rời, cái balo tối giản đồ đạc mang theo giờ cũng thành gánh nặng. Thời tiết vẫn nóng, cũng không khác Hà Nội là mấy.

- Cho tôi đi theo em nhé! Tôi chỉ có một mình.

- Đừng nói là chúng ta sẽ ở cùng khách sạn nhé.

- Em giỏi quá, đúng rồi. Ở cùng khách sạn chứ có ở cùng phòng đâu mà em phải dữ dằn thế.

-Tôi không khó chịu, chỉ thấy buồn cười, nhưng quả thật cứ lúc nào bận nói chuyện với Mark, tôi lại tạm quên đi những thứ đang dày vò mình. Tôi và Mark thuê xe lên Sa Pa ngay.

-Đường đèo leo núi rất dốc, khá chóng mặt, Mark không nói gì vì mải chụp ảnh. Càng gần đến Sa Pa thời tiết càng mát, rồi lạnh vì có sương. Mây cuốn từng vòng trắng xóa trên đỉnh núi, ruộng bậc thang đã hiện ra, thi thoảng có vài ngôi nhà lẻ loi giữa sườn núi. Mấy cô dân tộc gùi bắp leo dốc. Không hiểu nắng ở đây có gì khác lạ mà má người dân tộc nào cũng rám đỏ hây hây như một loại trái cây nhiệt đới, nhìn rất có cảm tình. Lần đầu tiên tôi đến Sa Pa, thấy hơi thở cũng dễ chịu hơn.

-Tôi nhớ mùa đông năm trước, lúc Sa Pa đang có tuyết, tôi nằng nặc rủ Huy đi ngắm tuyết. Anh ừ, nhưng cuối cùng công việc xen ngang, anh phải vào Đà Nẵng để tác nghiệp trên bờ biển. Huy bảo tôi đi cùng, tôi giận tím tái, thất vọng hoàn toàn. Nhưng rồi vì yêu anh, tôi vẫn theo anh vào Đà Nẵng. Tưởng biển lãng mạn sẽ xóa đi những uất ức trong lòng, nhưng khi anh bận bịu chụp ảnh cưới và ảnh những cô người mẫu chân dài miên man đến mức tối mệt không thể đi dạo trên bãi cát, tôi đã lao ra biển đêm và hét, rồi khóc như có ai dội nước lên đầu. Tôi đã để dành bao tháng ngày để đắm chìm và đau khổ trong một tình yêu như thế. Tôi yêu Huy, đó là điều không thể phủ nhận. Nhưng anh không bao giờ nhận ra, anh đã làm tôi đau đớn như thế nào.

-Điều gì thay đổi một con người?


-Tôi chọn một nhà nghỉ vừa phải lưng chừng con dốc nhỏ, bởi cái tên lạ lùng của nó: “Hoa” – ngắn gọn nhưng không thô. Ngôi nhà kiến trúc kiểu Pháp xinh xắn với một khoảng sân rất nhiều hoa cảnh, cây cảnh xứ lạnh, cả xương rồng và sen đá. Mark thuê phòng đối diện với phòng tôi, cứ mở cửa ra là nhìn thấy nhau, biết được người bên kia làm gì, đi đâu. Hết phòng đơn, nên Mark phải thuê phòng đôi.

-Tôi mệt đến mức khóa cửa ngủ tận quá nửa ngày. Tưởng rằng cả đêm suy nghĩ về Huy, tôi sẽ tiếp tục một giấc mơ buồn thẳm nào đó về anh nữa, nhưng không hề. Thức dậy tôi không xác định được là thời điểm nào của ngày, chỉ thấy nắng ngả màu ngoài cửa sổ. Mọi thứ về Huy tự nhiên xa xôi, cả cái khoảng cách thực gần 400 km lẫn cái khoảng cách mơ hồ nào đó không đo được giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay. Hai thành phố có thể đi rồi trở lại, nhưng ngày hôm nay không thể đến với ngày hôm qua. Soi vào gương tôi thấy mắt mình đờ đẫn quá, cười cũng như miếng hoa khô rơi rụng lả tả. Với lấy cái cardigan mỏng màu xám tro, tôi phải đền bù gì đó cho chính mình những ngày ở Sa Pa.

-Tôi giật mình vì Mark đang đi đi lại lại ở cửa không mệt mỏi như con lắc dao động đều không ma sát. Tôi chẳng kịp nói gì thì anh đã hồ hởi chạy lại.

- Twinkle Twinkle, may quá, tôi tưởng em bị làm sao trong phòng, gõ cửa mãi chẳng thấy em trả lời.

-Có gì đâu mà phải mừng rỡ khi thấy tôi như vậy, Mark có thể tự xuống phố, Sa Pa thiếu gì người dân tộc bắn tiếng Anh như gió chứ. Tôi lầm bầm một mình trong lúc Mark chạy vào phòng lấy máy ảnh. Cười đẹp quá. Hai tư tuổi mà nụ cười của anh như thể một người vừa bước đến tuổi trưởng thành, lúc nào cũng vô ưu.

-Chiều Sa Pa đẹp tuyệt, nắng tắt từ sớm nhưng trời còn hồng, một nửa bên kia mây lang thang. Đường xuống chợ lát đá lục giác, hai bên thơm mùi gỗ thông. Tôi đi khắp ngõ ngách chợ Sa Pa, chỗ đông đúc đủ mùi vị vùng cao. Mark tập trung đi theo tôi và chụp ảnh, tôi không có ý định mua gì, chỉ nhịp nhịp chân đi qua những gian màu sặc sỡ thổ cẩm, mân mê những chiếc vòng mắt mèo mát lạnh hay nếm thử vài thứ quả rừng. Thi thoảng liếc sang thấy Mark chĩa ống kính về phía mình, tôi chẳng cười.

-Ngồi ngắm hoàng hôn ở quảng trường, trước cửa nhà thờ đá, mấy đứa bé gái cứ nhao nhao cầm những thứ vòng vèo, móc khóa đan bằng tay nài nỉ tôi mua. Nghe giọng chúng rất thương, nhưng tôi biết đó là cách bọn trẻ làm cho khách rủ lòng để mua hàng. Tôi lúng túng chưa biết làm sao. Mark thò tay vào túi lấy ra một vốc kẹo, chìa cho lũ trẻ.

- Xin lỗi nhưng chúng tôi không cần mua.

Tôi nheo mắt nhìn Mark.

- Làm thế nào mà anh lại chuẩn bị trước được thế?

- Tôi đi nhiều rồi, không ở đâu trẻ con lại nhắc đến tiền nhiều như ở Châu Á. Lần trước chỉ vì đôi mắt mọng nước của một cô bé ở New Dehli mà tôi đã bị ông chủ của nó lừa mất sạch tiền. Cái giá của sự háo sắc chăng.

Tôi cười lăn. Đá trắng lát mặt trước nhà thờ phản chiếu màu trời buồn bã.

-Tối hẳn, tôi kéo Mark vào ăn đồ nướng lề đường. Bàn nhỏ, ghế nhỏ, mái che cũng nhỏ, khói thơm thơm quẩn quanh quán vắng. Trời bỗng đổ mưa, không quá to nhưng nhìn thấy và nghe thấy. Tôi uống bia, Mark chỉ uống nước lọc. Vừa ăn tôi vừa tưởng tượng ra cảnh tương tự trong phim kiếm hiệp, hai hiệp khách ruồng bỏ trần thế, chán ngán sự đời chợt gặp nhau và ngồi tiên tửu hàn huyên như tri kỉ.

- Anh ở bang nào vậy Mark? Giọng anh giống giọng NewYork nhưng không hẳn.

- Tôi sống ở Florida đến năm 18 tuổi thì đến New York học đại học, rồi cũng qua lại vài bang khác, một kẻ lang thang. Bây giờ thì tôi ở đây với Anh.

- Tàn nhang của anh đẹp đấy.

- Cảm ơn, sản phẩm của nắng Florida đấy.

- Chẳng hiểu sao nói đến Florida tôi chỉ nghĩ đến cá sấu.

- Bây giờ nói đến Florida là nhớ đến tôi đúng không? Rõ ràng là tôi đẹp và lịch sự hơn cá sấu nhiều, bọn chúng chỉ biết mò mẫm nghịch bùn và ngoác miệng cả ngày.

-Tôi suýt nữa thì phun bia ra ngoài. Không hiểu sao người đàn ông này lại hai tư tuổi được, hẳn là anh ấy để dành sự già dặn nghiêm nghị chưa dùng đến. Tôi cũng chưa thấy tay nhiếp ảnh nào nói nhiều như thế. Huy rất kiệm lời, muốn anh nói lời yêu tôi phải mất không ít công sức dụ dỗ và làm nũng. Bia tự nhiên đắng ngắt, tôi lắc đầu cho những nỗi nhớ rơi rụng đi đâu thì đi.

- Sao em uống nhiều thế? 3 chai rồi, tôi không cõng em về đâu đấy.

-Tôi cười hê hê, mọi lần uống một lon tôi đã hơi chếnh choáng, sao lần này uống mãi không say, chỉ thấy đắng từ miệng, đắng cả lòng. Sao tình yêu lại có vị đắng, sao lúc càng muốn say để quên lại càng nhớ rõ?

- Twinkle, về nhé!

-Hình như Mark kéo tôi đứng dậy, quả thực tôi chưa say, nhưng bên trong thấy nặng trĩu và chật chội quá khiến tôi đi đứng có phần hơi lảo đảo, nhưng đầu óc tôi còn tỉnh.

-Sa Pa về đêm trầm tư như một thiếu nữ cấm cung. Trời lạnh, hơi nước lơ lửng trong không khí, thời tiết này khiến người ta không muốn nói gì cả. Thị trấn lên đèn cam dịu. Tôi đi khỏi khu phố toàn người nước ngoài, dạo bước trên những con đường đá vắng. Ở Sa Pa nhà nào cũng có hoa, cổng gỗ hay cổng sắt tây thì đều không khóa. Tán cây trứng cá rủ bóng dưới ngọn đèn ấm, những dàn dây bìm bìm tím xanh thiu thiu ngủ. Đêm rất trong, có trăng. Cảm giác dễ chịu đến mức chỉ muốn nằm giữa dốc, rồi ngủ giữa trời. Mark đi sau tôi hai bước, không biết vì tôi đi nhanh hay anh muốn ngắm cảnh, chụp ảnh nên tụt lại nhưng tôi thấy thoải mái. Tôi đã quen là người đi sau, bước sau Huy và dõi theo anh, thảng hoặc có những lúc anh quay lại và cười, nhưng tuyệt nhiên không nắm tay tôi kéo lên đi cùng, vì đôi tay anh còn mải mê với chiếc máy ảnh lúc nào cũng kè kè như thiên thần hộ mệnh. Tôi luôn tự an ủi mình rằng những điều nhỏ nhoi ấy, những cử chỉ tình cảm mặn mà hãy cứ để dành đến khi nào nhiều như tình yêu tôi dành cho anh, tôi sẽ đòi một thể. An ủi xong thì tự chạy đến, ôm anh từ phía sau, lúc nào cũng vậy.

“Say something, I’m giving upon you

I’ll be the one if you want me to…

… Say something I’m giving upon you

And I am feeling so small

It was over my head

I know nothing at all…”

-Tôi gào to hết mức có thể, nhưng đáp trả chỉ là tiếng đêm lành lạnh, không nói gì. Lại là không nói gì, em muốn anh nói với em, Huy ạ, cần em cũng được, không cần em cũng chẳng sao, em rốt cuộc cũng có đủ dũng khí để từ bỏ anh, em sẽ làm thế, chỉ cần anh nói, đừng im lặng.

-Tôi đã chui vào góc tường dây leo bên đường ấy như thế nào không rõ, chỉ nhớ lúc tôi khóc nức nở, Mark ngồi bên cạnh, đưa ống tay áo sang ngang mặt tôi. Như hoạt cảnh trong phim thiếu nhi, tôi gục mặt vào ống tay áo ấy và khóc to, lau nước mắt, nước mũi luôn vào đó. Mark thở nhè nhẹ.

- Em không hát nữa à?!?

- Tôi đang thất tình, tôi thất tình anh có thấy không.?..

- Tôi không. Nhưng tôi thấy đằng kia có một con rắn.

-Trong lỗ hổng của bức tường dây leo ngăn cách với khu vườn rập rạp phía sau, một con rắn nhỏ và dài, đầu sọc thân đốm nâu đen đang trườn nửa người ra. Dưới ánh đèn đường nhìn nó không bắt mắt nhưng đáng sợ như một con quái vật. Tôi nổi da gà nhảy dựng lên chạy ra giữa đường, nín khóc ngay lập tức.

- Mark sao anh còn ngồi đó?

- Em ồn ào quá, nó chạy mất bây giờ.

- Anh có bị điên không vậy, thế tôi phải thì thầm với nó ư? Anh còn ngồi đó đợi nó xơi tái à? Tôi không cõng anh về đâu nhé.

-Mark không trả lời, anh đang chỉnh máy ảnh chế độ chụp ban đêm, đèn flash nháy lên vài lần chỗ con rắn bò. Gã nhiếp ảnh nào cũng điên như thế này sao? Tôi nhặt sẵn một khúc cây để nếu con rắn có lao tới đớp Mark thì còn kịp đối phó. Con rắn như thể đợi được chụp ảnh xong, lúc Mark phủi quần đứng dậy mới nhẹ nhàng trườn vào lại cái hốc. Mặt tôi tèm lem nước mắt nước mũi, xanh lét không còn hạt máu vì sợ, lại nhăn nheo như quả táo tàu vì khó hiểu, tay chân thì đứng sẵn sàng trong tư thế thủ hiểm khiến Mark ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Em có tư chất của vận động viên bóng chày bẩm sinh đấy.

- Đồ điên, anh thật là điên.

- Con rắn đó là rắn rào đốm, nó vô hại mà, không có nọc độc lẫn răng nanh. Loài này sống ở rừng, chắc đi lạc xuống đây, suýt nữa thì bị cô gái vũ lực như em đập chết rồi.

-Đến giờ thì tôi lại thấy anh chàng này như người vài chục tuổi, cái gì cũng biết. Sao một con người lại mâu thuẫn như thế chứ?

- Em thất tình xong chưa?

-Nhìn bản mặt làm bộ tò mò giống một đứa trẻ con hỏi mẹ đã làm xong đồ ăn chưa của Mark, tôi buồn cười nhưng cố nhịn, vừa xấu hổ vừa tức, thò chân đá vào mắt cá anh một cái.

- Ngày em thất tình, em đã chửi tôi là thằng điên , chùi mũi vào áo tôi, giờ còn đá tôi nữa. Tôi sẽ ghi nhớ hết đấy.

-Tôi cười, dang tay hít căng lồng ngực mùi của đêm, nghêu ngao hát:

“Twinkle twinkle little star

How I wonder what you are.

Up above the world so high.

Like a diamond in the sky…”
-Đêm hôm ấy tôi ngủ ngon, không khóc, không mộng mị. Nỗi buồn đã rơi rớt nhiều, ở lại trên con đường dốc lát đá.

-Buổi sáng thứ hai, tôi và Mark leo bộ lên Hàm Rồng. Khu núi đá trong lành rất nhiều đào rừng và hoa. Chỗ nào cũng có hoa, chỗ thì trồng, chỗ thì mọc dại. Tôi không biết tên hầu hết chúng. Hoa ở đây nhìn lạ mắt, tươi tắn và khỏe khoắn hơn ở thành phố, dĩ nhiên, giống như những cô gái vùng cao má đỏ hây hây, vẻ đẹp khỏe mạnh luôn có sức hút khó tả. Tôi chỉ thấy khó chịu khi khách du lịch đua nhau vặt đào trên những cành cây trĩu quả dù có biển cấm. Giống đào này cây không cao, hơi còi cọc, quả nhỏ, vàng xanh nhạt và nhiều lông, nhìn không có gì hấp dẫn.

- Không biết đào có ngon không mà người ta lại cố mà hái xuống ăn như thế nhỉ?

- Chắc chắn là không ngon rồi thì mới còn nhiều quả trên cành như thế kia. Họ chỉ tò mò tại sao lại bị cấm nên thử thôi. Người đất nước em thích lách luật mà.

-Tôi tròn mắt, người đàn ông này quả thật không bình thường. Có những lúc cảm thấy anh sinh ra chỉ để làm một đứa trẻ to xác, có lúc tưởng như anh sinh ra để làm một người dẫn lối, trưởng thành và rất từng trải.

-Tôi leo lên những vách đá hoang sơ phả ra hơi lạnh, chỗ nào càng hẹp tôi càng cố len vào. Từ trên cao nhìn xuống, thị trấn nhỏ xinh ngoan ngoãn trong lòng mây và núi. Tôi thấy khoan khoái quá. Trưa không nắng, đám mây trắng lóa che mặt trời, để lộ ra những mảng trời xanh ngắt.

-Mark trải bạt, lấy bánh mì dăm bông đưa cho tôi. Hai đứa ngồi gặm bánh mì ngắm thung lũng. Hôm nay người đầu tiên thức dậy tôi nghĩ đến vẫn là Huy, nhưng lòng vơi đi nhẹ bẫng, không còn uất ức nghẹn cổ họng như thường lệ, nỗi nhớ cũng từ tốn hơn, không ngấu nghiến, mà chỉ hơi nhói, có lẽ tôi thực sự có thể là người chủ động rời xa anh. Đã hơn một tuần không gặp nhau, không liên lạc, tôi cứ nghĩ mình sẽ không thở được khi người ta lạnh lùng và vô tình như thế, nhưng tôi vẫn sống bình thường. Tôi tự cười với mình, thấy mình mạnh mẽ. tôi nhìn Mark, gặp anh là điều may mắn nhất trong chuyến đi này, lúc nào anh cũng cười với tôi, tôi thì toàn cau có, bây giờ khi anh đang nhìn ra xa bên kia ngọn núi, tôi cười với anh, cảm kích, và một cảm xúc nào đó không gọi được thành tên, nó rất kì lạ. Mark đột nhiên quay lại, rất nhanh, anh giơ máy ảnh lên lúc nụ cười tôi chưa kịp giấu.

-Sa Pa biết an ủi lòng người.

-Tin nhắn. Là Huy. Tôi không run.

-Huy sẽ sang Úc học một khóa ảnh ngắn hạn trong vòng 3 tháng. Và ngay ngày mai, anh bay. Anh nói chúng tôi cần suy nghĩ nên đi tiếp hay dừng, cho đến khi gặp lại. Tôi còn cần đi tiếp sao? Khi lâu này Huy đã để tôi đi một mình đằng sau anh, dù tôi có dừng lại, anh cũng có biết hay không? Em là gì, là gì trong trái tim chật chột của anh? mà anh vẫn luôn bỏ đi mỗi khi em cần anh nhất. Nhưng lần này thì khác rồi, Huy ạ, em sẽ không còn đi theo anh nữa, cũng sẽ chẳng cần suy nghĩ về anh, em sẽ để dành tình yêu cho một người xứng đáng.

“Không cần 3 tháng, chúng mình chia tay đi. Em sẽ không yêu anh nữa. Tìm người khác đi”

-Tôi tắt máy.

-Tôi nắm chặt tay để ngăn nước mắt rơi thêm lần nữa. Vị đắng đang dâng lên mọi mạch máu dưới da. Tôi không nói gì suốt đoạn đường về. Mark cũng không hỏi gì, chỉ đi sau tôi.

-Chiều hôm ấy không đợi Mark như đã hẹn, tôi một mình thuê xe máy xuống đèo. Đường đèo khá lớn nhưng dốc và ôm lấy núi nên bị chắn tầm nhìn. Đi qua những vách núi đá mặt trời không bao giờ chiếu tới được, không khí lạnh toát đối ngược với những khoảng nắng vàng lườm chỗ lưng đèo. Tôi vừa giậm ga vừa khóc, mặc cho nước mắt bay lại phía sau theo hướng gió. Lần này sẽ là lần cuối cùng tôi khóc cho mối tình này. Tôi sẽ để dành nước mắt cho những điều quý giá hơn. Cảm giác trôi dốc khiến tôi thấy dễ chịu, không biết tôi đã đi bao lâu, nắng sắp tắt. Dừng lại để xem bản đồ, vừa đi vừa nghĩ ngợi nên tôi đã chạy quá sang tận Lai Châu. Quay trở về, tự nhiên tôi thấy rất mệt, chóng mặt và đổ mồ hôi. Sương bắt đầu sà xuống. Tôi lắc mạnh đầu rồi rồ ga, đường đi thì mau, nhưng đường về sao dài quá.

-Mệt quá, trong người cảm giác lâng lâng không bám chắc được xuống mặt đất, có lẽ nhiệt độ thay đổi đột ngột giữa những đoạn đèo núi khiến tôi bị cảm. Tôi thấy hơi sợ, trời cứ mờ dần, bóng tối đang sắp đến. Xuống dốc bây giờ lại trở nên rất khó khăn, bởi tay tôi run và người thấy nhẹ bẫng như muốn bay lên, hoa mắt. Mệt quá, tôi sẽ nghỉ một lát, chỉ một lát thôi.

-Tôi mơ thấy người ta lôi tôi ra từ vách núi, không có máu, chỉ có vết bầm tím trên cánh tay phải và khuôn mặt bị cào xước. Một người đàn ông xách tôi lên xe, buộc xác tôi vào người anh ta đưa về. Rồi người ta đặt tôi vào một cái hòm không có nắp màu cánh gián, phủ vải trắng toát. Tôi bị đổ vào miệng thứ thuốc gì đó, chắc để ướp xác. Tôi chết rồi, người ta sắp mang tôi đi chôn. Nhưng kì lạ, bên hông phải cái hòm có một khoảng trống, tay tôi bị lộ ra ngoài, người ta đặt vào bàn tay một vật gì, mềm và ấm.

-Tôi sợ toát mồ hôi, không lẽ tôi chết rồi sao?

-Tỉnh dậy, một bên cánh tay tôi đau buốt, thấy xót như bị ai cào trên mặt. Trời mờ sáng bên ngoài khung cửa sổ. Cảnh tượng trông rất quen. Tay trái sờ lên trán có khăn mát. Bàn tay phải tôi đang có người nắm chặt.

-Là Mark, tôi đang nằm trong phòng Mark, hai chiếc giường trải ga trắng được kéo sát vào nhau. Lật chăn ra, bộ dạng tôi trông rất thảm, bầm tím, quần áo rách lỗ chỗ một bên. Khuôn mặt Mark đầy hoảng sợ trong giấc ngủ có lẽ vừa mới đến không lâu. Dưới hàng mi vàng cong vút đường viền xanh đen vì mất ngủ và mệt mỏi. Tôi muốn rút tay ra nhưng sợ Mark thức, nên ngồi im bên cạnh.

-Hôm qua hình như tôi bị cảm, đã đâm vào bụi cây dưới vách núi, may không lao xuống vực. Sau đó tôi không nhớ gì cả. Chắc Mark đã đi dọc đèo nên thấy tôi.Khát quá, tôi đành rón rén mò ra bàn lấy nước uống.

- Sao em lúc nào cũng làm người khác sợ thế!

Tôi giật mình, đổ cả nước ra bàn.

Mark bật đèn, pha cho tôi một cốc nước đường.

- Tại sao đi đường đèo nguy hiểm mà em đi một mình lại tắt máy? Có thất tình cũng đừng dại dột như thế chứ.

- Sao anh không để tôi về phòng tôi?

- Vác được em về đây đã là kì tích rồi, phòng tôi có 2 giường, em muốn tôi ngồi dưới sàn trông em cả đêm nữa sao?

- Cảm ơn anh. Tôi xin lỗi.

- Đáng lẽ tôi phải giận em mới phải. May mà em đâm vào bụi cây nên không sao.

-Mắt Mark đỏ và rất buồn. Tôi không nghĩ anh lại lo cho tôi đến thế. Anh im lặng như chịu đựng một điều gì đó, tôi thấy kì lạ, và thấy sợ, giở giọng ngông cuồng.

- Này anh, sao người tôi hôi hám rách rưới thế này mà anh cũng quẳng lên giường đắp chăn như zombie được?

- Vậy em muốn tôi làm gì? Cởi đồ rồi băng bó cho em như trong phim? Hay muốn tôi ném em vào nhà tắm và lấy bàn chải chà cho em sạch bong như cái ly? Em nên nhớ tôi là đàn ông Mỹ còn em là con gái Châu Á. Lau mặt bôi thuốc và cho em uống thuốc là hết trách nhiệm của tôi rồi.

-Không còn trò gì phá phách, tôi cười đầu hàng.

-Trời sáng.

-Mark chạy đi mua thêm bông băng và thuốc. Lúc tắt đèn để về phòng thay đồ, tôi thấy sợi dây chuyền Mark luôn đeo trên cổ để trên mặt tủ đầu giường, quả quýt sắt hình như bị long ra do rơi hoặc va đập. Tò mò mở ra, bên trong là ảnh một cô gái tóc vàng rất đẹp, mặt lấm tấm tàn nhang.

-Vì chân tay tôi còn đau nên kế hoạch xuống bản người Dao bị phá sản. Mưa Sa Pa không rơi mà bò từ trên cao xuống. Lần đầu tiên cả tôi và Mark nhìn thấy mưa vùng cao.

-Cầm ô xuống phố, tôi chọn một tiệm café Ý, cả hai ngồi uống Espreso. Tôi kể cho Mark nghe về Huy. Chắc chắn vẫn còn đau, nhưng tôi đã mặc kệ nó, không chạm đến nó rồi nó sẽ tự động buông tha tôi. Tôi chỉ kể về những ngày tháng bên nhau, chia tay là do không hợp. Người ta đã nói rằng, hãy nói tốt về người yêu cũ dù họ có thế nào, nếu họ quá xấu xa, hãy im lặng.

-Tôi rất muốn hỏi Mark về cô gái trong mặt dây chuyền, nhưng không dám, nên rón rén.

- Sợi dây chuyền ở cổ anh đâu rồi?

- Bị rơi hỏng lúc cõng em về phòng. Em mở nó ra xem rồi chứ gì.

-Tôi chun mũi lại, con người này tại sao lại thích làm người khác xấu hổ đến thế. Tôi phụng phịu cầm muỗng khuấy tách Espreso, màu và mùi có nó khiến người ta tạm thời thảnh thơi và cảm thấy hạnh phúc.

-Mark kể về Sophia, mối tình đầu của anh từ thời trung học. Sophia cũng là người Florida, cô ấy đẹp giản dị và thông minh, học ngành Y. Hai người xa nhau khi Mark đến New York học, Mark rất yêu Sophia nhưng nhiều khi bị cuốn vào vòng xoáy đam mê nghệ thuật hơn tất thảy khiến anh vô tâm bỏ rơi cô không ít lần. Mark đã từng giống như Huy. Lần cãi nhau nghiêm trọng nhất, Mark đã cố gắng hoàn thành album ảnh về loài bướm, thứ Sophia thích nhất để làm lành với cô. Nhưng anh đã không bao giờ còn cơ hội đó, Sophia chết trong tai nạn xe trước khi anh trở về.

-Một câu chuyện buồn thảm, tôi nghẹn họng không nói được, nỗi khổ của tôi so với sự dày vò và đau đớn của Mark chẳng là gì cả. Anh đã suy sụp mất một năm, rong ruổi nhiều nơi để quên đi nỗi mất mát đã rút cạn niềm vui trong đời, để cứu vớt con tim đang chết dần chết mòn vì đau thương, tiếc nuối và hối hận. Rồi hai năm để sống cuộc sống bình thường lại, và ba năm để có thể cười lại bằng nụ cười vô ưu của Sophia ngày trước. Mark nói sẽ không bao giờ làm tổn thương người con gái thứ hai.

- Tình yêu không phải là thứ để dành.

-Mark nói đúng, tình yêu không phải thứ để dành cho bất kì thứ gì khác. Chuyện của tôi và Huy kết thúc như vậy là thỏa đáng, không có bi thương nào, không có cản trở nào, không còn ai phải để dành cái gì nữa. Hi vọng khi tôi ra đi, Huy sẽ nhận ra điều mà Mark đã nhận ra, và không làm tổn thương cô gái đến sau.

-Nghĩ đến ngày mai rời Sa Pa, tôi thấy nhớ anh, chàng trai tóc vàng. Trong tim tôi hình ảnh của anh đã không chỉ là một người lướt qua.

- Em sẽ nhớ anh đấy Mark.

- Em sẽ phải nhớ tôi lâu đấy… vì, tôi thích em.

-Cái muỗng đang xoay tròn trong tay tôi dừng lại, va vào thành tách sứ “keng” rất nhẹ. Tim tôi chậm lại một nhịp.

- Anh vẫn còn yêu Sophia chứ?

- Ừm, một tình yêu không còn sống, nhưng sẽ để trong tim mãi mãi.

-Mưa cười khúc khích bên ngoài những chậu hoa treo trước cửa.

-Trở về, Sa Pa đã trở thành một mảng kí ức không thể nào quên trong suốt quãng đời tuổi trẻ của tôi, vì ở đó, tôi đã từ bỏ một cuộc tình, và phải lòng trong một cuộc tình khác. Tôi thích Mark. Không, tôi yêu anh từ lúc nào không biết, chỉ khi anh rời Việt Nam, tôi mới biết tình cảm của mình đã đi đến đâu.

-Trước khi đi Mark đã ngỏ ý muốn tôi cùng đi phượt. Nhưng tôi từ chối, tôi nghĩ lần thứ nhất sai lầm là lý do lần tiếp sau phải để dành tình cảm đến khi nào chắc chắn có thể đi cùng nhau mà không gây tổn thương cho người kia.

- Tạm biệt em, Twinkle. Tôi sẽ để dành, đến khi nào tình cảm này đủ dừng chân tôi, tôi sẽ quay lại tìm em. Nhưng nếu tôi không quay lại, em đừng khóc, hãy để dành nước mắt cho những thứ quý giá hơn.

-Nụ hôn tạm biệt lên trán vẫn còn nuối tiếc. Tôi lại khóc, nhưng tôi biết mình đã không sai.

-Tin nhắn của Huy: “Anh đã thất bại trong việc tìm người thay thế em”.

-Tôi nhắn lại: “Em thành công rồi.”

-Tôi cười, bây giờ, có thể tôi đã không còn yêu Huy, nhưng mối tình ấy, sẽ còn trong tim mãi mãi.

-Có lẽ bạn mong muốn một cái kết đẹp hơn cho câu chuyện này, hoặc là tôi sẽ yêu và hạnh phúc bên Mark, hoặc là sẽ có một tình tiết mủi lòng nào đó khiến tôi trở về bên Huy. Nhưng chuyện tình yêu là thứ duy nhất không thế đoán định và điều khiển được. Bởi trên đời này người ta luôn thích để dành, có điều người thì làm đúng, người thì sai.

No comments: